Sướng mê khi xơi crush khi phê rượu, với chùm bong bóng bay cao bên đám “hoa cỏ mùa xuân” đó. Nhưng làm sao để gửi đi, tôi vẫn chưa nghĩ ra cách. Đã qua rồi cái thời cười nói thân mật, qua rồi cái thời sóng bước chung đôi. Tôi thật chẳng thể cứ bước đến thật tự nhiên mà gửi em một cái gì đó như thuở trước. Vậy nên tấm thiệp cứ nằm mãi trong túi áo suốt 3, 4 ngày liền. Một hôm, buổi học vừa kết thúc, Khoái thực sự khi xơi em gái thầm thương lúc đang say đợi Thương dưới gốc cây dâu râm mát trước cổng trường. Em đạp xe đến rồi hai đứa sánh đôi trên đoạn đường quen thuộc. – Cái gì trong